Khám phá bài văn mẫu kể lại trải nghiệm buồn sâu sắc, giúp bạn tìm thấy cảm hứng và cách diễn đạt cảm xúc chân thực nhất. Dù là kỷ niệm mất mát, thất vọng hay chia ly, SoanVan sẽ giúp bạn biến nỗi buồn thành tác phẩm văn học đầy ý nghĩa, phục vụ tốt cho bài kiểm tra và cảm nhận cuộc sống.
Hãy viết một bài văn kể lại một trải nghiệm buồn của em
Bài làm
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày, tôi lại phải đối mặt với sự mất mát đến mức đau đớn như vậy. Đó là vào một buổi chiều cuối thu, khi mùa lá rụng, tôi phải chia tay người bạn thân nhất mà tôi đã yêu thương suốt nhiều năm – chú chó Bim.
Chú chó Bim đã đến với gia đình tôi một cách tình cờ. Một ngày hè oi ả, khi tôi chỉ mới 10 tuổi, mẹ tôi đưa về một chú cún con nhỏ xíu, lông vàng óng ánh, mắt to tròn và đôi tai nhọn ngây ngô. Chúng tôi đặt tên cho chú là Bim, và ngay lập tức, chú đã chiếm trọn trái tim của mọi người trong gia đình. Mỗi khi tôi đi học về, Bim luôn chạy đến, nhảy lên, quấn lấy chân tôi như một lời chào thân thương. Chúng tôi chơi với nhau suốt những ngày hè, những buổi tối bên nhau, khi tôi ôm Bim vào lòng và kể cho chú nghe đủ thứ chuyện buồn vui trong cuộc sống.
Năm tháng trôi qua, Bim trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Những lần tôi buồn bã vì điểm kém, Bim luôn ở đó, im lặng ngồi bên cạnh, đôi mắt sáng ngời nhìn tôi như muốn an ủi. Những lúc vui vẻ, Bim cũng chia sẻ niềm hạnh phúc ấy cùng tôi, cùng tôi chạy khắp sân nhà, cùng tôi thả diều, chơi bóng. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ luôn bên nhau như vậy, không có gì có thể chia cắt được.
Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng như ta mong muốn. Vào một ngày, khi tôi vừa từ trường trở về, mẹ tôi báo tin Bim bị bệnh. Chú không ăn uống, chỉ nằm yên trong chuồng, đôi mắt mờ đi như không còn nhìn thấy gì nữa. Tôi hoảng hốt, chạy vội đến bên Bim, gọi tên chú nhưng không có phản ứng. Cả gia đình chúng tôi đều lo lắng, đưa chú đến bác sĩ thú y, nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu và bảo rằng bệnh của Bim đã quá nặng, không thể cứu chữa. Tôi cảm giác như trời đất bỗng chốc sụp đổ dưới chân mình. Làm sao tôi có thể chấp nhận được chuyện này?
Mỗi ngày trôi qua, Bim càng yếu đi. Tôi ngồi bên cạnh, vuốt ve chú, nước mắt không ngừng rơi. Những kỷ niệm về những ngày tháng hạnh phúc bên Bim cứ hiện lên rõ rệt: những buổi sáng Bim chạy ra đón tôi, những buổi tối tôi nằm bên Bim và kể cho chú nghe chuyện cổ tích. Đến cuối cùng, vào một buổi sáng khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy Bim đã không còn thở nữa. Cảm giác trống rỗng, đau đớn ấy như một vết cắt sâu vào trái tim tôi.
Lúc đó, tôi không biết phải làm gì. Tôi không thể ngừng khóc, không thể chấp nhận sự thật rằng Bim đã rời xa tôi. Cái chuồng không còn tiếng chân chạy nhảy, cái bát ăn không còn đầy, mà chỉ còn lại sự im lặng vĩnh viễn. Mẹ ôm tôi vào lòng, và chúng tôi chỉ ngồi như vậy, khóc trong im lặng.
Ngày hôm ấy, tôi học được một bài học đau đớn về sự mất mát. Từ trước đến giờ, tôi vẫn nghĩ rằng những thứ mình yêu thương sẽ mãi mãi ở bên mình. Nhưng thực tế, mọi thứ đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Và điều quan trọng nhất là phải biết trân trọng những khoảnh khắc bên những người mình yêu quý, dù là con người hay những người bạn nhỏ bé như Bim.
Bim đã dạy tôi nhiều điều, từ sự trung thành, tình yêu vô điều kiện đến sự quan trọng của việc sống trọn vẹn từng khoảnh khắc. Mặc dù Bim không còn bên tôi nữa, nhưng những kỷ niệm về chú, về tình yêu mà chú đã dành cho tôi sẽ mãi là những ký ức đẹp trong cuộc đời tôi. Những bài học về tình thương và sự mất mát ấy sẽ luôn theo tôi, giúp tôi trưởng thành và biết trân trọng những gì mình đang có.
Dù đau buồn, nhưng tôi biết rằng Bim đã sống một cuộc đời hạnh phúc bên gia đình tôi, và tôi cũng đã được hạnh phúc nhờ có chú. Chắc chắn rằng, dù thời gian có trôi qua, hình ảnh của Bim sẽ mãi không phai mờ trong trái tim tôi.
Bài viết đã gợi mở cách kể lại những trải nghiệm buồn, giúp bạn thấu hiểu hơn về cảm xúc và sự trưởng thành qua thử thách. Hy vọng đây là nguồn cảm hứng quý báu cho bài văn của bạn. Chúc các em học sinh ôn thi môn Ngữ văn thật tốt, vững vàng kiến thức và đạt được kết quả cao nhất!