Khám phá bài văn mẫu kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em trên SoanVan.com.vn. Bài viết chi tiết, chân thực, giúp bạn hình dung cách kể chuyện, miêu tả cảm xúc và ghi lại kỷ niệm sâu sắc. Tham khảo ngay để tự tin viết bài văn tự sự đạt điểm cao môn Ngữ văn!
Hãy viết một bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em
Bài làm
Khoảnh Khắc Đổi Thay
Lần đầu tiên tôi được thấy biển là vào mùa hè năm ngoái, khi gia đình tôi có một chuyến du lịch đến một vùng biển miền Trung – Biển Cửa Lò. Chuyến đi ấy không chỉ là những ngày nghỉ ngơi, vui chơi mà còn là một trải nghiệm thay đổi tôi mãi mãi – lần đầu tiên tôi vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình.
Buổi sáng đầu tiên ở biển, trời trong xanh, nắng sớm nhẹ nhàng chiếu lên mặt nước lấp lánh. Tôi đứng trên bãi cát, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp mênh mông của đại dương. Biển rộng lớn hơn những gì tôi từng hình dung. Sóng xô vào bờ từng đợt, mang theo hương vị mặn mòi của muối và tiếng gọi mời của thiên nhiên. Cả gia đình tôi vui vẻ cười nói, còn tôi lại lặng lẽ đứng bên, đôi chân chỉ chạm vào mép nước.
Tôi sợ. Từ nhỏ, tôi đã luôn lo lắng khi phải đối diện với nước sâu. Những lần tập bơi không thành, những câu chuyện về tai nạn dưới nước khiến tôi càng thêm phần ám ảnh. Nhìn em trai tôi hớn hở lao mình xuống biển, còn mẹ và bố thả mình theo từng con sóng, tôi vừa ngưỡng mộ, vừa tự trách bản thân.
“Con không muốn thử một lần sao?” Giọng bố vang lên từ phía sau, dịu dàng nhưng đầy động viên. Bố bước đến, mỉm cười và nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. “Đừng sợ. Có bố ở đây, bố sẽ không để con gặp chuyện gì đâu.”
Bố dẫn tôi từng bước tiến gần hơn tới mặt nước. Ban đầu, tôi chỉ dám để nước chạm đến đầu gối. Cảm giác dòng nước lạnh buốt luồn qua chân khiến tôi vừa lo lắng, vừa có chút thích thú. “Con hãy thử tin tưởng vào biển, tin tưởng vào chính mình,” bố nói, ánh mắt tràn đầy khích lệ.
Tôi hít một hơi thật sâu, để mặc dòng nước mát bao quanh mình. Bố dạy tôi cách thả lỏng, cách để cơ thể nổi lên tự nhiên. Mỗi khi tôi lúng túng, bố lại nắm lấy tay tôi, như một điểm tựa vững chãi giữa đại dương rộng lớn. Dần dần, nỗi sợ trong tôi tan biến, nhường chỗ cho sự tự tin.
Khi bố buông tay, tôi ngỡ ngàng nhận ra mình đã có thể tự nổi và nhẹ nhàng bơi theo từng con sóng. Khoảnh khắc ấy, tôi như được giải phóng khỏi những lo âu, sợ hãi đã đeo bám bấy lâu. Biển không còn đáng sợ, mà trở thành người bạn rộng lượng, bao dung.
Buổi chiều hôm ấy, tôi nằm dài trên bãi cát, nhìn mặt trời dần khuất sau chân trời xa tít. Tôi nghĩ về những gì mình vừa trải qua, cảm giác như đã vượt qua một ngưỡng cửa lớn trong cuộc đời. Nỗi sợ không còn là rào cản khi ta đủ dũng cảm để đối mặt. Bố đã giúp tôi nhận ra điều đó, và tôi biết mình sẽ luôn biết ơn những lời động viên chân thành của ông.
Chuyến đi ấy đã để lại trong tôi một bài học sâu sắc: sự trưởng thành không phải lúc nào cũng đến từ những thành công lớn lao, mà đôi khi, nó bắt đầu từ những khoảnh khắc nhỏ bé, khi ta dám bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình. Biển không chỉ là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp, mà còn là nơi đã dạy tôi bài học đầu đời về sự dũng cảm và niềm tin. Tôi sẽ mãi ghi nhớ trải nghiệm này, như một dấu mốc trưởng thành không thể nào quên.
SoanVan hy vọng bài văn mẫu đã mang đến cho em cái nhìn sâu sắc về cách kể lại một trải nghiệm đáng nhớ. Mỗi ký ức là kho báu cảm xúc, là nguồn cảm hứng bất tận. Chúc các em học tốt môn Ngữ văn, tự tin thể hiện bản thân qua ngòi bút và gặt hái thành công trong mọi kỳ thi!