Kể về một kỉ niệm đã nuôi dưỡng tâm hồn em

Khám phá sức mạnh của những kỉ niệm tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại nuôi dưỡng tâm hồn ta lớn khôn. Bài viết chia sẻ về một kí ức đặc biệt, cách nó định hình cảm xúc và nhân cách, giúp bạn có thêm tư liệu quý giá cho bài văn nghị luận xã hội về giá trị cuộc sống. SoanVan.com.vn đồng hành cùng bạn.

Kể về một kỉ niệm đã nuôi dưỡng tâm hồn em

Kỷ Niệm Bên Ông Ngoại Kính Yêu

Tuổi thơ tôi in đậm những buổi chiều yên ả dưới gốc cây xoài già trong vườn nhà ông ngoại. Đó là nơi tôi được ông kể cho nghe những câu chuyện giản dị nhưng sâu sắc, những câu chuyện đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, giúp tôi biết yêu thương và trân trọng cuộc sống.

Hôm ấy, trời trong xanh, những cơn gió nhẹ mang theo hương xoài chín thoảng qua làm dịu đi cái nắng hè oi ả. Tôi vừa tan học về, trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và đôi mắt đỏ hoe vì tức giận. Cả buổi sáng hôm đó, tôi bị bạn bè hiểu lầm và chọc ghẹo. Trong lòng tôi đầy uất ức, chỉ muốn chạy đến ông để tìm lời an ủi.

Ông ngoại tôi, như mọi khi, vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, tay cầm cuốn sách đã ngả màu thời gian. Nhìn thấy tôi, ông đặt sách xuống, kéo tôi lại gần rồi nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì mà cháu buồn thế?” Tôi kể cho ông nghe mọi chuyện, giọng nghẹn ngào và không giấu được sự tức giận.

Nghe xong, ông không vội an ủi hay bênh vực tôi. Ông chỉ im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Cháu biết không, trong cuộc sống, ai cũng có lúc bị hiểu lầm. Nhưng thay vì tức giận, điều quan trọng là cháu phải học cách lắng nghe và tìm hiểu người khác. Có thể họ không cố ý làm cháu buồn đâu.”

Những lời nói của ông khiến tôi bất ngờ. Ban đầu, tôi không hiểu vì sao ông không đứng về phía tôi. Nhưng khi ông kể cho tôi nghe câu chuyện về thời ông còn trẻ, tôi dần ngộ ra. Ông kể rằng, ngày ấy, vì một hiểu lầm nhỏ, ông đã giận một người bạn thân suốt nhiều năm trời. Đến khi hiểu ra sự thật, ông mới hối tiếc vì đã để mất quá nhiều thời gian quý giá.

“Cháu có biết điều khiến ông hối hận nhất không?” ông hỏi, đôi mắt nhìn xa xăm. “Không phải là chuyện hiểu lầm, mà là việc ông đã để mất cơ hội giữ lấy tình bạn ấy.”

Câu chuyện của ông làm tôi trăn trở. Tôi bắt đầu nhận ra rằng, việc tức giận hay giữ mãi những oán giận chỉ khiến ta mệt mỏi và cô đơn hơn. Buổi chiều hôm đó, tôi quyết định quay lại trường, tìm gặp bạn mình để nói chuyện. Khi tôi giải thích và xin lỗi vì đã phản ứng quá mức, bạn tôi cũng thành thật xin lỗi và giải thích lại mọi chuyện. Tình bạn của chúng tôi nhờ đó càng thêm gắn bó.

Những buổi chiều bên ông đã trở thành ký ức quý giá nhất trong tuổi thơ tôi. Dưới bóng mát của cây xoài già, ông không chỉ kể chuyện mà còn dạy tôi cách sống, cách yêu thương, và cách tha thứ. Ông dạy tôi rằng, một tâm hồn đẹp không phải là tâm hồn không bao giờ tổn thương, mà là tâm hồn biết chữa lành và học hỏi từ những vết thương ấy.

Khi ông không còn nữa, tôi vẫn giữ thói quen ngồi dưới gốc xoài, đọc những cuốn sách ông từng yêu thích. Mỗi trang sách như vọng lại giọng nói trầm ấm của ông, từng lời dạy bảo vẫn vang lên trong tâm trí tôi.

Kỷ niệm bên ông không chỉ là một phần ký ức đẹp đẽ, mà còn là nguồn cảm hứng nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Nó nhắc nhở tôi rằng, dù cuộc sống có khó khăn hay thử thách, tình yêu thương và lòng bao dung sẽ luôn là ánh sáng dẫn đường, giúp tôi vượt qua tất cả.


Tóm lại, những kỉ niệm đẹp không chỉ là kí ức mà còn là nền tảng nuôi dưỡng tâm hồn, hình thành nhân cách của chúng ta. Hy vọng bài viết này đã mang đến cho các em góc nhìn sâu sắc và nguồn cảm hứng để hoàn thành tốt bài thi môn Ngữ văn. Chúc các em ôn tập hiệu quả và đạt kết quả cao nhất!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *